Sau khi bị Ôn Văn đe dọa, Thương Nhãn im lặng hồi lâu mới chịu nói ra một vị trí với Ôn Văn.
Ôn Văn híp mắt, kéo dài âm nói: "Nếu vị trí này là giả...."
Thương Nhãn cười nhạt nói: "Không thể nào là giả, phải xem ngươi có lá gan để tới đó hay không."
Chỗ mà hắn nói chính là vị trí của Hoang Hồn!
Vị trí không phải Hoang Hồn nói cho hắn biết, mà là hắn đã hối lộ người áo đen bên cạnh Hoang Hồn để lấy được tin tức cụ thể.
Thương Nhãn chưa từng tin tưởng Hoang Hồn, vì để đề phòng bị Hoang Hồn hãm hại, hắn đã tìm kiếm vị trí của Hoang Hồn, không ngờ bây giờ vị trí này lại dùng để mua mạng của mình.
Ôn Văn có rất nhiều thủ đoạn, năng lực hấp thu cũng rất mạnh, nhưng nếu chỉ dựa vào trình độ này muốn đi tìm Hoang Hồn chính là muốn chịu chết, cho dù không mượn dùng sức mạnh của Kỳ Linh Châu thì hắn cũng đã có thực lực chân tự rồi!
"Có vẻ như mày muốn hố tao, nơi đó hẳn là một nơi rất nguy hiểm, mặc dù là với thực lực của tao thì có lẽ tới đó cũng chưa chắc có mạng quay về."
Thương Nhãn quay đầu đi, rốt cuộc đồng ý với suy nghĩ của Ôn Văn.
Ôn Văn cười mỉa một tiếng nói: "Mày đúng là ngu thật đấy, có thể có thực lực như thế thì chính là Hoang Hồn rồi, tao biết vị trí của nó thì cứ trực tiếp gọi đội Hiệp Hội Thợ Săn tới là được, cần gì phải tự mình tới đó ăn mìn chứ."
Thương Nhãn nghẹn lời, sau đó hổn hển nói: "Không quản tao có ngốc hay không, lời hứa trước đó của mày..."
"Yên tâm, lời nói của tao đáng giá ngàn vàng đấy." Ôn Văn vỗ ngực đảm bảo, sau đó dùng xiềng xích màu đen trực tiếp kéo Thương Nhãn vào trong trạm thu nhận.
"Không giết mày, cũng không giao mày cho Hiệp Hội Thợ Săn, đương nhiên là tự mình nhốt mày rồi, mày tưởng tao sẽ thả mày đi sao..."
Thương Nhãn mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng ấm áp, nhìn kĩ thì rìa căn phòng là những chắn song, đây là một phòng giam!
Ngồi trên chiếc giường hình trái tim là một cô gái có tóc dài tới eo, đôi tai hồ ly lông xù run run, tựa hồ nghe thấy tiếng hít thở của Thương Nhãn.
Sau đó cô gái mừng rỡ quay đầu lại, nhìn Thương Nhãn.
Cô gái này chính là Hồ Ấu Lăng, cô không ngờ trong phòng giam của mình lại xuất hiện một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông không có chút năng lực phản kháng nào!
Trước đó đột nhiên bị gọi tới núi Tề Linh, sau đó bị ghét bỏ vì thực lực yếu rồi ném vào trong trạm thu nhận, vẫn còn đang buồn bực.
Sau khi thấy Thương Nhãn thì Hồ Ấu Lăng lập tức vui vẻ, đây chính là một người đàn ông cảnh giới Đồng Hóa trung tự cơ đấy.
Ánh mắt Hồ Ấu Lăng giống như có một đóa hoa đào yêu mị đang nở rộ, cô nàng dùng cả tay và chân bò lên người Thương Nhãn, nhẹ nhàng ngửi mùi hương của hắn.
Thương Nhãn phát hiện năng lực của mình hình như không thể phát huy trong phòng giam này, nhìn thấy Hồ Ấu Lăng tới gần thì có chút không khỏe.
"Cô là ai, sao lại nhốt tôi ở đây?"
Cô gái này mặc dù không bình thường nhưng thật sự rất đẹp, ít nhất thì bị giam giữ ở nơi này vẫn tốt hơn mấy loại thủy lao địa lao này nọ.
Lúc này Thương Nhãn vẫn chưa kịp nhận ra ác ý sâu đậm của Ôn Văn.
...
Ở ngoài phòng giam Ôn Văn hắt xì nhẹ một cái, biết Hồ Ấu Lăng tựa hồ đã bắt đầu rồi, vì thế hắn vuốt mũi nói: "Dương khí của cường giả Đồng Hóa trung tự, thế nào cũng có thể khiến cho Hồ Ấu Lăng trở nên mạnh mẽ hơn một chút."
"Ít nhất cũng có thể trở thành quái vật cấp Tai Hại, như vậy sau này có thể phái cô ra ra ngoài dùng mỹ nhân kế, nếu như có thể bắt được thêm hai kẻ may mắn, nói không chừng có thể đẩy Hồ Ấu Lăng lên tới cấp Tai Nạn!"
Lúc nghe Cố Phán Hề nói Thương Nhãn đã giết chết ba siêu thợ săn, Ôn Văn đã không có ý định từ bỏ Thương Nhãn, anh muốn tận tình nghiền ép giá trị của Thương Nhãn, thẳng đến khi biến hắn trở thành một người đàn ông không còn tác dụng.
Một cường giả cảnh giới Đồng Hóa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới mức chết trong tay Hồ Ấu Lăng, vì thế Ôn Văn lộ ra nụ cười tà ác: "He he, kế tiếp nên đi tìm người phụ nự phiền phức kia."
Trước tiên Ôn Văn tìm kiếm xung quanh, tìm một cái cây xinh đẹp, dùng tóc đen gọt thành một cây hèo lớn hơn cây xỏ giày một chút, thậm chí còn mài bóng loáng một phen.
Sau đó cảm nhận cây thương dài để ở chỗ Cố Phán Hề trước đó một chút, thoáng chốc dịch chuyển tới, cầm cây hèo kia nhìn Cố Phán Hề.
Thấy Ôn Văn đột nhiên xuất hiện, trên mặt Cố Phán Hề lộ ra vẻ mừng rỡ: "Cậu thắng rồi à?"
Ôn Văn gật đầu nói: "Ừm, sau này hắn không còn cơ hội hại người nữa."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi..."
Cố Phán Hề thở phào một hơi, không chỉ vì Ôn Văn cứu cô, mà còn vì Ôn Văn đã báo thù cho ba siêu thợ săn đã chết kia.
Ánh mắt nhìn Ôn Văn cũng có chút ý tứ không rõ: "Ơn cứu mạng của cậu tôi nhớ kỹ, sau này có cơ hội nhất định sẽ..."
Ôn Văn đã cắt lời cô, lấy cây hèo kia ra nhe răng cười nói: "Khoan nói chuyện này, có phải cô đã quên một chuyện rồi không?"
"Quên... chuyện gì?"
Cố Phán Hề sửng sốt, cô còn tưởng rằng Ôn Văn nói muốn trả thù chỉ là nói đùa, hiện giờ xem ra hình như là thật.
"He he, tôi sẽ để cô nhớ lại."
Ôn Văn búng tay một cái, ma kính Gildero ngưng tụ thành ma nhãn xuất hiện ở phía sau lưng Ôn Văn: "Ghi chép lại tất cả những chuyện diễn ra tiếp theo, tao muốn giữ lại làm kỉ niệm."
Ma nhãn cúi người gật đầu với Ôn Văn: "Tuân lệnh, chủ nhân vĩ đại của tôi."
Cố Phán Hề nhìn thấy ma nhãn lơ lửng kia thì mở to mắt tức giận nói: "Chờ đã, tôi đã từng thấy con mắt này rồi, hóa ra người rình tôi tắm lần đó chính là cậu!"
"Khụ khụ, đừng có để ý chi tiết này."
Ôn Văn lúng túng ho khan hai tiếng, lấy cây hèo kia ra cười gằn, sau đó dùng tóc đen trói chặt Cố Phán Hề lại, để cô nắm dưới đất.
Cho dù Cố Phán Hề cố vùng vẫy nhưng cô đã bị thương nặng, làm sao có khả năng phản kháng Ôn Văn.
"Cậu, cậu muốn làm gì?" Cố Phán Hề sợ hãi hỏi.
"Đương nhiên là chuyện mà tôi đã sớm muốn làm!"
Vì thế Ôn Văn trực tiếp giơ cây hèo lên, đánh vào mông Cố Phán Hề.
Trước đó khi Ôn Văn bị Cố Phán Hề đánh, anh đã ghi chú vào sổ, chờ đến khi có thực lực phải đè cô xuống đất mà đánh mông cô.
Hiện giờ chính là thời cơ tốt để báo thù!
Ôn Văn ra tay rất nặng, không hề nương tay chút nào, cũng không hề có suy nghĩ thương hương tiếc ngọc, Cố Phán Hề oa oa kêu loạn nhưng lại không có sức chống cự.
Đánh đủ ba mươi đòn thì Ôn Văn mới chịu ngừng lại, ném cây hèo xuống đất, thỏa mãn thở phào một hơi.
"Được rồi, ân oán của chúng ta coi như xóa bỏ, tôi sẽ gọi người tới đón cô tới nơi an toàn.
Cố Phán Hề quỳ rạp dưới đất, căm hận lại oan ức nhìn Ôn Văn: "Trên thế giới này sao lại có người đàn ông bụng dạ hẹp hòi như thế chứ, trước đó tôi đánh cậu, cậu cứ đánh lại tôi là được, sao lại...."
Trước đó cô chỉ hành động không tiện mà thôi, sau khi bị Ôn Văn thì cô nằm rạp dưới đất không dám lật người lại.
Cũng không biết Ôn Văn dùng cách gì, không làm vết thương của cô nặng thêm nhưng đau thì đau thật...
Ôn Văn cũng không để ý tới Cố Phán Hề mà lấy ra một quyển sổ nhỏ, gạch đi dòng ghi chú liên quan tới Cố Phán Hề, sau đó vui vẻ nhìn cô.
Anh hùng cứu mỹ nhân rất dễ dàng kích động lòng người, trước đó được Ôn Văn cứu, trong lòng Cố Phán Hề thật sự nổi lên chút rung động.
Nói chung nếu như khi đó Ôn Văn nhân cơ hội theo đuổi, nói không chừng có thể bắt được trái tim đối phương, kết thúc số phận người đàn ông độc thân lớn tuổi, thế nhưng chúng đã tan biến không còn sót lại chút nào từ mấy cây hèo kia.
Cố Phán Hề phẫn nộ nói: "Người đàn ông như cậu thì xứng đáng bị độc thân cả đời!"
Ôn Văn bĩu môi: "Tuổi của cô chắc còn lớn hơn tôi mà vẫn còn độc thân, có tư cách gì nói tôi chứ?"
Cố Phán Hề: "..."
Cô thật sự không phản bác được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo